Đọc Báo 365


ĐỜI SỐNG

Bố mẹ mất, tôi thả tro cốt ra biển khỏi thờ cúng: Báo hiếu lúc sống mới cần

Bố mẹ tôi đều làm nghề chài lưới nên quanh năm gắn bó với biển. Tuy chỉ là người dân lao động nhưng tư tưởng của họ văn minh lắm. Khác với nhiều người già, bố mẹ tôi có tâm nguyện sau khi mất cứ rải tro cốt xuống biển sau khi đã hỏa táng. Bởi ông bà bảo đừng chôn cất địa táng như trước vừa tốn kém vừa không sạch sẽ văn minh.

Khi còn sống, lúc cả nhà quây quần bên nhau, bố mẹ tôi đều bảo:

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

“Mai này bố mẹ mất đi, các con sau khi hỏa táng xong cứ rải tro cốt xuống biển nhé”.

Mấy anh em chúng tôi tròn mắt:

“Sao không để tụi con chôn cất kiểu địa táng như nhiều người già ở làng chài này”.

Bố tôi nói luôn:

“Chết là hết, thân xác được chôn cất hay hỏa thiêu cũng chẳng có bất cứ cảm giác gì. Cái thân già này chỉ muốn cát bụi rồi sẽ trở về cát bụi, hòa với đất, nước, muối biển quê hương làng mình thôi”.

Nghe bố tôi nói vậy, anh em tôi đều hiểu. Thật sự chết là hết, sống như thế nào mới quan trọng. Vì thế, ngay khi ông bà nội vẫn còn sống, dù ở xa nhà cả gần trăm km nhưng tháng nào 3 anh em tôi vẫn cố gắng đưa gia đình nhỏ của mình về thăm. Các anh chị em tôi lúc nào cũng hiếu kính với bố mẹ.

Nhiều lúc bố tôi còn phải bảo:

“Nhà có 3 con đẻ, giờ có thêm 3 con dâu rể nữa là 6 mà chẳng bao giờ ông bà phải phiền lòng bất cứ điều gì về con cháu. Âu cũng là cái phúc lớn của bố mẹ và nhà này”.

Còn mẹ tôi thú nhận:

“Nhìn thấy các con trưởng thành, đoàn kết và hiếu kính với bố mẹ như này, có ngày nào ông bà phải ra đi cũng mãn nguyện và yên tâm”.

Nói chung có gì ăn ngon hay những gì tốt đẹp nhất, những con cháu chúng tôi đều nhớ đến ông bà nội ngoại. Vì báo hiếu lúc sống mới cần, chứ khi đã mất cần gì mâm cao cỗ đầy. Bởi thế nhà tôi lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười, chẳng bao giờ to tiếng hay cãi vã nhau.

Cách đây 3 năm, bố mẹ tôi trong 1 buổi đi họp hội khóa trường thì bị tai nạn giao thông. Họ ra đi khi không kịp trăng chối với các con 1 lời, song tâm nguyện của bố mẹ thế nào thì anh em tôi đều biết rõ.

Ngày ông bà nội mất, sau khi làm tang gia và hỏa táng bố mẹ xong, anh em chúng tôi mang tro cốt bố mẹ ra biển thả. Bởi khi còn sống họ đã ý thức được rằng thân xác chỉ là hỗn hợp của vật chất, những thứ này sẽ trở về với cát bụi. Thực tế, tro cốt còn lại là thứ hiện hữu cuối cùng của người đã khuất để anh em tôi có thể tưởng nhớ về họ mà thôi.

Khi anh em chúng tôi làm điều này, cả làng tôi xôn xao bảo bất hiếu. Họ xì xào:

“Đến tro cốt của bố mẹ không đem về mà thờ cúng còn thả hết ra biển. Đám con bất hiếu quá”.

Dù bị mang tiếng vậy nhưng anh em tôi vẫn chẳng màng nghe. Tại gia chúng tôi vẫn có bàn thờ và di ảnh để tưởng nhớ bố mẹ. Tôi không đặt nặng hình thức an táng cầu kì, tốn kém hay xây đắp mộ phần thật to vì bố mẹ tôi bảo thực sự không cần thiết, chỉ cần nhớ trong tâm tưởng là được.

3 năm nay, cứ đến ngày giỗ Tết anh em tôi lại cùng về căn nhà xưa. Các anh em tôi đều sống theo phương châm thờ cúng là do từ tâm mỗi người tưởng nhớ đến người thân của mình. Và thực tế, có ai biết thế giới bên kia là thế nào đâu. Do đó, chỉ cần lúc bố mẹ còn đã báo hiếu cho tốt, làm tròn trách nhiệm đạo làm con thì lúc nào chúng tôi cũng thấy thanh thản và cảm giác họ luôn dõi bước theo mình.

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Webtretho

Bình Luận

BÀI VIẾT LIÊN QUAN